Gửi đến cô gái năm tôi 16 tuổi. Vì chẳng thể thổ lộ nỗi lòng với ai cũng chẳng đủ can đảm để nói với cậu. Nên tớ chọn gửi tâm tư vào bài viết này hi vọng cậu có thể đọc được.
Cuộc sống cậu dạo này thế nào?
Có tìm được những niềm vui, những hạnh phúc nho nhỏ?
Từ ngày bắt đầu xa cậu, tớ luôn nhung nhớ, chờ mong cậu nhiều lắm :((
Tớ thèm cái cảm giác được cậu chủ động nhắn tin vào mỗi tối, nghe cậu kể đủ thứ chuyện trên đời
Thèm cái cảm giác đứng chờ bóng dáng cậu mỗi giờ ra chơi
Thèm cái ánh mắt, nụ cười và cả cái thả tim ấy biết bao!
Thời gian trôi qua nhanh thật đấy, thấm thoát đã 4 năm trôi qua dài đằng đẵng, tớ nhớ cậu nhiều lắm.
Không buồn, không vui, không muộn phiền, chỉ là lúc nào cũng cảm thấy thật chênh vênh, chẳng hiểu mục đích sống của tớ là gì. Tớ đang trải qua những ngày như thế. Bởi từ khi xa cậu, mọi thứ đối với tớ thật trống trải, chỉ biết cố gắng học hoặc làm thêm một cái gì đó để có thể lấp đi khoảng trống và ít suy nghĩ về cậu hơn, tớ cũng chẳng mong gì nhiều, ngoài mong rằng chờ một lúc nào đấy được gặp cậu.
Tớ ghét cái cảm giác chúng ta lặng lẽ nằm trong list friend của nhau không liên lạc, không tương tác, thi thoảng thấy cậu đăng story vẫn sống tốt cũng đủ khiến tớ an tâm hơn. Nhiều khi tự hỏi có khi nào gặp nhau ngoài kia, liệu có đủ dũng khí để chào nhau một cái hay tàn nhẫn lướt qua nhau như một người xa lạ?
Tớ không còn nhớ lần gần nhất gặp cậu là khi nào. Giá như những năm cuối cấp 3 tớ có thể được tới lớp nhiều hơn để có thể nhìn thấy cậu. Mỗi lần đến lớp một cái là tớ lại có thói quen nhìn chỗ cậu học đầu tiên. Chỉ cần được nhìn thấy cậu thôi là cũng đủ vui cả ngày rồi, động lực x500% luôn. Vậy mà chỉ vì giãn cách xã hội mà tớ chẳng có cơ hội nào cả. Buồn thật đấy!
Nếu muốn người ta sẽ tìm cách, còn không họ sẽ tìm lý do. Tại sao tớ không theo đuổi, tìm cách để gặp cậu ư? Vì tớ muốn giữ khoảng cách với cậu không phải là vì không quan tâm mà biết rõ cậu không bao giờ thuộc về tớ. Có những con người không thể có cách nào để lãng quên có những câu chuyện mãi mãi trở thành một miền kí ức. Và cậu là một thứ gì đó quá xa vời với tớ.
Tớ cảm thấy tự ti trong mình nó lớn kinh khủng khi đứng bên cạnh cậu, mỗi lần nói chuyện với cậu tớ cảm thấy rất áp lực và mình phải suy nghĩ rất là nhiều không biết cậu đang nghĩ gì, có thoải mái không? Cậu quá hoàn hảo còn tớ thì …
Nhiều người sống theo kiểu tình cảm, mình thích thì mình cứ tán thôi mình chả sợ gì cả mình thích mà, thích là nhích.
Nhưng mà mình khác, mình thích sống kiểu lý trí, mình cần nhiều thứ hơn so với tình yêu. Và mình cũng chấp nhận dừng lại.
Gặp gỡ được cậu là một điều đặc biệt, vì chỉ có duyên mới gặp được nhau. Và cậu, đến bên cuộc đời tớ như một điều sắp đặt vậy. Cậu à, cảm ơn nhé, vì tất cả. Cảm ơn đã xuất hiện trong câu chuyện thanh xuân của tớ. Cậu mãi là thanh xuân của tớ. Đây là lần đầu tiên tớ viết về cậu, và cũng là lần cuối viết về cậu, về chuyện tình của “chúng ta”. Tạm biệt cô gái năm 16 tuổi của tớ.
Đọc thêm: Có phải tớ đã làm cậu thất vọng lắm đúng không?